vendredi 26 décembre 2008

thư gửi con gái rượu (3): có những cuộc tình không muốn vào dĩ vãng

thư gửi con gái rượu (3),





có những cuộc tình không muốn vào dĩ vãng

từ lúc em đi
sao lòng anh xao xuyến nhiêù
buồn mãi không nguôi
sao hình em như quanh quẩn
sâù vấn vương chi trăn trở mãi không nguôi



Con thương

còn 2 năm nữa là hết trung học, bố phải rờì trường Phan-Bôi-Châu, vì không còn lớp cao hơn nữa, vào Saigon tiếp tục 2 năm cuối tại trường Pétrus-Ký .

Đây không phải là lần đâù bố sống xa gia đình. Đã nhiêù lần bố học xa nhà vì cứ 3-4 năm là ba của bố phải dờì nhà nhậm chức mới ở thành phố khác trong lúc bố vẫn còn học. Nhưng đây là lần đâù tiên bố ý thức được sự tự do .

Oh !!, không phải tự do theo ý nghĩa chính trị hay triết lý cá nhân . Lúc ấy, đơn giản đối với bố, tự do là không còn khó chịu bởi sự qúa quan tâm của mẹ

Bố ở 1 phòng thuê tại từng 3 trong 1 toà nhà cạnh ga xe lửa, xe đò và công viên nhỏ ở gần chợ Bến Thành . Bố hay ra ban công để quan sát nhịp sống rộn rịp 1 thành phố lớn

Vài ngày sau, 1 buổi chiêù, bổng dưng tim đập mạnh, tâm hồn ngẩn ngơ, tín hiệu độc đáo 1 tình cảm sắp đến, hay đúng hơn chợt đến, mà bố không thể và không muốn cản được, khi bố thấy nàng vào nhà.

Ngần ngại mãi, vài ngày sau bố mới dám hỏi chị gác cửa thi biết nàng tên T, Huyền T.

Dễ thương .

Dễ thương theo bố, không phải chỉ vì, nhưng cũng vì, sắc, duyên, nồng nàn, tế nhị và hồn nhiên .

Hồn nhiên ??

lúc đâù thấy không hẳn thế . Vì, từ ban công nhìn, bố cảm thấy T có vẻ đăm chiêu sau kính mát. Nhưng sau nầy, vẻ đăm chiêu biến mất khi gặp nhau, như sự đăm chiêu sợ hãi bố .

T cao hơn bố 1 tí với đôi giày cao gót . Oh, bố không thấp lắm đâu với 1m69, nhưng gót giầy T mặc dù cũng chỉ đủ cao để dáng đi như trong tấm tranh liêu trai nhưng lúc ban đâù vệc nầy cũng làm sự tự hào của bố xuống 1 tấc, Ouuupp, 1 nấc.

Có 1 điêù làm bố tiếc là sao ông Ngoại bố không gả Mẹ bố sớm vài năm, vì T có vẻ lớn hơn bố 2-3 tuổi . Bố không muốn T là chị, tuy bố hằng ao ước từ lâu có 1 chị để được chị giải thích làm thế nào có được người yêu. Không phải có người để bố yêu, việc nầy không thành vấn đề . Hay nói đúng hơn là vấn đề khi chỉ có 1 chiêù . Bố muốn chị dde63 hướng dẫn bố làm sao để có ngươì yêu bố . Lúc đó, không những bố ghét cô độc mà cả cô đơn

Ít khi nào T cườì và hình như mọi ngươì trong toà nhà đêù có vẻ lãnh đạm với T.

T đi cũng đủ nhanh để làn tóc thoáng bay trên bờ vai . Dáng đi thu hút cái nhìn ngươì khác, ít nhứt là của bố, đủ gây lơ đãng để quên mất khoảnh khắc thực tại . Đặc biệt là T luôn luôn mang kính đen ngoài đường, và chỉ gỡ ra khi vào nhà .

Sáng sớm bố đi học, đến mãi cuối chiều mới về . Bố dờì bàn học ra gần cửa sổ, gần balcon để tiện quan sát lúc T vào nhà .

Vưà thấy bóng T góc đường là bố phóng ngay đến cửa sau, đúng ra là cửa trước, vì đó là cửa vào nhà, đúng hơn là vào phòng bố .

Có lẽ, con gái rượu cho bố quá lẩn thẩn khi mất hồn, nhưng từ ngữ, và nhất là dấu, VN củng phức tạp như tình cảm, ít ai, sống trong nam như bố biết vị trí chính xác của nó.

Bố vội mở cửa ra và tất tả, không, tất cả mọi cử động trở thành chậm lai. Thản nhiên, bố từ từ đi xuống lâù, như tình cờ đi công việc. Để nhìn T gần hơn .

Mổi lần như vậy, nụ cười chớm nở thoáng trên môi T làm nghiêng ngả tâm hồn bố . Và đôi khi cả bố vì 2 bàn chân cứ muốn xoa nhau. Bố càng sung sướng khi thấy T chẳng cười với ai cả .

Đã bao tuần, nghĩ mãi đêm ngày, mà bố vẫn chưa tìm ra cách làm quen, dĩ nhiên là tự nhiên với T.

Đã bao tờ lịch xé đi và tuy tình cảm tăng theo cấp số hyperbolic nhưng quan hệ giữa bố và T vẫn giống tín hiệu con tim của pharaon

"Bưng giúp 2 bị đồ lên phòng chị được không ?"

Sững sờ

vì nghe giọng quen thuộc, bố ngửng đâù, khỏi cuốn truyện đang vưà đi vưà đọc, đâm ra ngẩn ngơ, lúng túng, rạo rực. Vì

Ngươì mơ..... trước mặt.

T với 3 bị đồ và 1 xách quàng trên vai . Bố lúng túng, không biết nói thế nào, vì bao câu chuẩn bị trước cho lúc gặp nhau biến đâu mất mặc dù đã được thực tập nhiêù lần, trước gương, trong phòng tắm, trên ban công, ... cho có vẻ tự nhiên khi thực tập

Kéo cặp lên vai, ôm 2 bị đồ lững thững bố theo sau T mà lòng rạo rực .

"Em tên gì ?"

"Q", bố cố gắng lắm mới tống được tên bố ra khỏi miệng. Bố muốn nói thêm, nhiêù, nhưng bế tắc, không từ nào chịu thóat ra .

"Vưà học về phài không ?"

bố chỉ còn cách gật đâù vì bộ óc đã gom hết sinh lực cho đôi mắt để ngắm, và không còn chút năng lực nào cho miệng hoạt đô.ng nữa

"em học lớp mấy"

Bố thấy đây là lần thứ 3 T thiết lập thứ tự với bố . Một hàng rào chiến thuật được T dựng lên . Bố muốn phản đối, nhưng thấy trong giọng nói có nét ân tình ấm cúng nên thôi, e làm T buồn. Hay nói đúng theo tâm lý là lúc nầy không phải là lúc áp dụng chiến tranh tâm lý leo hàng rào .

chẳng lẽ bố gật 2 cái sao . Tuy mất hồn, nhưng vẫn còn đủ lý trí để nhận làm như vậy thì khôi hài . Bố thấy nên giảm cường độ trong đôi mắt để trả lờì là tốt nhất

"đệ nhị"

T mơì bố vào uống nước . Dù trơì có sập, dù bố mẹ có đến thăm, dù ngày mai có thi, và dù nhà có cháy bố không thể bỏ lỡ cơ hội không dám mơ nầy được

T quê ở Cần Thợ. Từ bé đã trải qua bao gia đình nuôi trong xóm nhỏ. Sau vài năm, được bà sơ nuôị đến 15t, T về ở với mẹ. T không nói chuyện gì xảy ra sau đó.

Chị gác bảo là T hay đi làm ca-ve cho 1 vũ trường và đi học "gì đó" ban ngàỵ Lúc đó, bố chẳng biết ca-ve là gì, và đối với bố nghề nào cũng chẳng quan trọng. Chỉ có nụ cười T là đáng quan tâm

Bởi vì, thiếu gì ngươì làm nghề quan trọng mà họ đâu có quan tâm đến bố.

Từ khi đó, mỗi lần về là T mua cho bố 1 món quà . Khi gói xôi, khi bò bía, khi 1 cuốn truyện Tin-Tin.

"Có phải em rình trên ban công, và vội vã chạy xuống câù thang mổi khi T về ?"

Cục bò viên đang thoải mái xuống thình lình bị nghẹn, ngang họng. Bố đỏ mặt.

T nhoẻn miệng cườì.

Thích thú vừa bắt chẹt được, hay vi thấy bố đỏ mặt .

Tuy chữ chị đã biến đi từ lâu, nhưng chữ em vâñ sơ sơ`ra đó

"Q rất muốn có chị . Mặc dù T có thể là chị lý tưởng, nhưng bây giờ Q mong người ấy không phaỉ là T.

Q mong T là bạn, có thể rất thân. Nếu Q mong như vậy thì có đổi thay mối quan hệ giữa T và Q ?"

oooouuuffff,

ngay bố cũng không ngờ phản ứng nhanh như vậy và thể hiện được ấm ức từ 2 tuần nay,

2 tuần ????, 2 thế kỷ nay

"hiện nay T không có bạn. Và như Q, không có gia đình bên cạnh để cảm được cái ấm cúng vê đêm. Thế Q muốn T gọi là anh ? "

"Sao cũng được"

"chắc anh biết T hay đi làm ở vũ trường !, sao anh vẫn muốn quen với T ?"

"Q không biết cave là nghề gì. Có nhưñg ngươì bà con, làm những việc Q không ưa mà Q vẫn thương vì họ rất tốt với Q"

T kể cho bố biết cave là gì. Nhưñg khía cạnh hay những khó chịu của nghề. Và tình trạng nhiêù người quơ đũa. Nhưng T có muc đích, nên chỉ xem đây là quãng đường tạm.

Tối đó, T dẫn bố đến trước vũ trường ở đường Tự Do. Vũ trường Tự Do. Sau nầy mới biết là vũ trường của cha thằng bạn thân của bố.

Ngắm thế giới T, 1 chút sau, bố tần ngần

"Thôi, Q về. Nghề T không quan trong, miễn là T vẫn tốt"

từ lúc em đi
sao cuộc đơì thêm vắng sâù
nhìn mãi không thôi
ôi kỷ niệm đầy nhung nhớ
thoảng tiếng ai đây
như thì thầm qua tiếng gió
nhiêù lúc anh mơ
ngỡ bóng ngươì đứng đâu đây

.....


Từ lúc đó, thế giới bố chỉ còn có một mình T.

Không đúng hẳn như vây. Thế giới bố gồm có T và học .

T học thêm về kế toán . Thơì ấy, bố chẳng biết kế toán là gì . Chỉ biết là có những công ty dùng toán để tính sổ sách . Mà toán là "nghề" của bố . Và T hay nhờ bố giải thích vê toán . Nên bố chăm chỉ về toán nhiều hơn để có dịp giải thích cho T.


Nhưng khi bên T, Bố chỉ giảng như máy, mà đầu óc không tập trung được

Làm T hay phì cươì vì câu trả lời của bố không liên quan gì đến câu T hỏi

Mỗi chiêù, bố về sớm hơn, không la cà chơi với bạn như trước . Để cùng học ở phòng T . Để nhin T trang điểm, khoảng 9g tối, trước khi đi làm .

Những lúc ấy, nhìn T như nhìn một họa sĩ đang vẽ tranh . Lúc T kẻ mắt hay chải tóc là lúc tà áo trên tay rớt xuống khuỷu tay, mỗi lần như vậy là mỗi lần bố ngây ngất .


Mãi sau nầy, bố mới biết tại sao các họa sĩ hay nhiếp ảnh hay chụp các phụ nữ chải tóc hay trang điểm .

"anh muốn chải tóc cho T ?"

Lúng túng, có bao giờ bố chải tóc cho ai đâu . Ngập ngừng, nhưng sung sướng, bố cầm lược chải những làn tóc huyền và lóng lánh, trong lúc T nhìn bố qua gương .


Phòng T hay có tiếng hát bài "tình nghệ sĩ ", bản hát mà T thích, nhưng bố vẫn nghe được nhịp tim của mình, và hy vọng là T không nghe thấy .

"Sao anh hôì hộp như vậy ?, T có ăn thịt anh đâu "

Nghĩ ra cũng lạ lùng .

Mỗi khi mẹ bố bắt chợt bố việc gì thi bồ không mấy bằng lòng và hay gây sự hoặc chối mẹ .

Nhưng khi T bắt chợt bố, thì làm bố lúng túng, cười trừ, như 1 đứa bé đang len lén lấy kẹo mẹ cất kín và bị mẹ bắt chợt tại trận .

"chưa bao giờ Q chải đâù cho ai, nên Q không biết phải làm thế nào"

"chưa bao giờ T được ai chải đâù, anh chải thế nào cũng được"

....


....

Mơ tới bên em, em tô quầng mắt
Em tôi ngập ngừng trong tấm áo nhung

Tung phấn hương yêu qua muôn lời hát
Bay tới bên em tới em thầm nhắc .....
(tns)



tiếng hát diù hồn bố ra khỏi thực tại . Bố chỉ muốn chuỗi thờì gian ngừng trôi. Để hiện tại không bao giờ đi vào kỷ niệm. Vì bố e là sau đó, kỷ niệm sẽ đi vào dĩ vãng

Mỗi lần như thế, sau khi T đi làm, bố ngôì thừ trong phòng của T. Mãi lâu, bố mới tập trung được vào sách, để học .

Trước đó, bố hay ngủ sớm . Nhưng về sau, bố hay đợi khi T về rôì bố mới trở lại phòng .

Đôi khi, T thức nhẹ bố, vi bố ngủ gật trên bàn :

"Anh muốn xuống nhà ăn chè ?"

một hôm......

- "tối nay anh có làm gì không ?"

- "chẳng có gì đặc biệt cả"

- "T nhờ anh một việc nhé, đến đón T"

- "có gì mà rào đón dữ vậy !!" .

T mỉm cươì, và bố thích thú, vì đây là một trong những lần hiếm có bố chẹt được T.

- "vì có 1 điêù kiện, anh phải trang diện như T muốn, và nên đi với anh Nghĩa"

bố sững sờ "sao lại đi với Nghĩa ?"

- "bí mật, T sẽ nói với anh sau"

Thế là T chỉ bố cách chải đâù và mặc đồ . Nhìn vào gương, hình bóng thư sinh nhường chổ cho dáng 1 "anh chị Câù Muối".

12g khuya, Nghĩa lên phòng bố

-"sẵn sàng đi chưa"

Ngạc nghiên, người trước mặt bố không phải là Nghĩa mà bố đã biết . Nghĩa là anh họ của T. Làm bảo kê ở bến xe đò . Bình thường trông đã không thiện cảm mấy, bây giờ thấy còn ghê hơn . Bây giờ bố mới cảm giác biết "cô hồn" là gì . Thú thật, đã biết Nghĩa rôì nên bố không sợ mấy, vì Nghĩa có vẻ quí mến T. Vì, ai gặp Nghĩa trên đường về ban đêm, không đợi nó đòì chỉ cần Nghĩa nhìn là thấy phải đưa hết cả gì đang có .

Nghĩa trao cho bố 1 áo vải jean và 1 dây nịt đầy đinh bằng đồng .

-"tao không biết mầy làm gì mà con T mến mầy như vây. Thế giới của mầy và của nó không có gì giống nhau . Tao chưa thấy nó quyến luyến và chăm sóc ai như vậy cả . Mầy biết qúa khứ nó không ?"

- "T không nói, và Q cũng chẳng hỏi, vì không thấy quan trọng. Chỉ thấy hiện tại là đủ"

-"tao thấy mầy cũng không đến nỗi tệ, nhưng ..

- "cám ơn nhận xét của anh, có gì quan trọng mà anh phải rào đón như vậy"

- "con T long đong trong cuộc đơì, mặc dù trẻ, nhưng khổ nhiêù . Bây giờ nó đang cố vương lên . Tao chỉ sợ mối quan hệ với mầy làm nó khổ thêm . Thấy nó khổ là mầy nên đi ngay . Không thì đừng trách tao . Thật ra, tao không sợ mầy làm nó khổ, mặt khờ gái như vậy thì làm ai khổ được . Tao chỉ sợ gia đình mầy làm nó khổ thôi"

-"sao anh quan tâm đến T nhiêù như vậy"

- "nó là ngươì duy nhất nuôi tao và vẫn gửi liên hệ với tao, lúc tao ở tù"

một luồn gió lạnh khẽ lướt qua lưng bố .

Nghĩa chỉ 1 xe Push cho bố .

Ahhh, chiếc xe Push thờì đó so với xe máy, như xe porche thời nay với xe nhật . Xin mãi mà me không cho, chỉ cho vélo-solex. Vì lý do là nếu có xe Push, thì sẽ có bạn không tốt cho việc học .

Lòng hân hoan, bố lên xe chạy theo Nghiã đến vũ trường Tự Do.

Vũ trường nầy là của bố 1 đứa bạn thân, chủ hãng Thermo. Ông ta cũng là đại diện độc quyền cho Sony (hay Sanyo mà bố quên rồi). Ông ta rất giàu, nhưng sau 1975,bị kẹt lại, và khi vượt biên qua đến Pháp thì thành tay trắng.

Trước khi du học, thằng bạn dẫn bố vào, tạm gọi là đãi bố trước khi du học, lúc ấy bố mới biết thế giới cave .

-"mầy định làm thế nào với T"

- "tôi chẳng biết. Và T cũng chẳng hỏi . Sao anh hỏi như vậy ?"

- "Mầy có định du học như mấy đứa nhà giàu trốn quân dịch"

- "có thể, nhưng không phải để trốn quân dịch, mà để thực hiện một ước mơ . Và nhà tôi không nghèo, nhưng chẳng giàu"

-"Nếu T không muốn mầy đi, mầy vẫn đi ?"

Nghĩa nhìn thẳng vào mắt bố, đợi câu trả lơì

-"khi nào T hỏi, tôi sẽ suy nghĩ, kỷ, và trả lơì T"

Ngắm bố một lúc, đăm chiêu, Nghĩa thở ra, quay nhìn nơi khác, hút mạnh điếu thuốc làm đầu đei61u thuốc sáng rực lên, rồi búng mảnh thuốc xa ra. Không nói gì nữa

Ngôì đợi khoãng 15 phút thì thấy T ra, theo sau là 1 ngươì đứng tuổi, hói, có vẻ thương gia, cố níu tay T đi chậm lại.

-"anh đợi lâu chưa ?"

Ông ta chựng ngay lại, thả tay T và nhìn bọn bố. T vội đến leo lên yên sau, choàng tay qua hông và ngả đâù lên vai bố .

"Mình dẫn Nghĩa đi ăn mì vịt đi anh" .......

"sao anh thừ ra vậy ? giận T ?"

"Không, nhưng nếu Q biết trước, thì đỡ căng thẳng hơn"

Rồi T giải thích ...

nhưng bố chẳng nhớ gì, vì rất giản dị, bố chẳng nghe gì nữa cả .

Chỉ thấy nụ cười bên khóe mắt, làn môi mấp máy, rúc rít cười có vẻ thú vị như vừa phát minh ra một trò chơi,

bố thấy thoang thoảng hương nhẹ ... đâu đây

làm đâm đó, bố chẳng nhớ mình đã ăn gì .

....

Đây khách ly hương mấy thu vàng ấm
Nơi quán cô đơn mơ qua trùng sóng
Mơ tới bên em, em tô quầng mắt
Em tôi ngập ngừng trong tấm áo nhung
.......


tiếng hát Trần Ngọc T Tuyền day dứt như từng gịot buồn nhỏ gịot trong hồn

gây man mác,

... gợn lên làn sóng vỗ nhẹ vào ký ức


Chưa là mùa thu
sao hôm nay thành phố sương mù

Chưa là mùa thu
sao mưa bay lạnh giá nơi nầy

Cho lòng còn say
cho hồn tê tái hạnh phúc cuối chân mây

Ân tình còn đây,
riêng người nơi ấy tựa cánh gió heo may .....
(NTM)


hồn đắm trong giọng hát T Tuyền, lẻ loi trên tầng thứ 6, cao nhất, của Majestic, nhìn dòng sông Saigòn, ký ức như cuộn băng trải dưới cánh phi cợ

Lòng nao nao

đã bao năm trôi qua rôì nhỉ .

Ga xe lửa đã nhường chổ cho công viên .

Bến xe đò biến đi để lại 1 bãi đậu xe, thưa thớt .

Toà nhà nhỏ bé ngày xưa đi vào dĩ vãng . Nhường lại chổ cho 1khách sạn đồ sộ, 5 sao

như hình ảnh phản chiếu trong nước sau khi cơn sóng gợn êm dịu lại .

Kỷ niệm từ từ hiện rõ ra .

........



"hôm qua mẹ anh có đến gặp T"

bố biết ngay một ngày nào đó chuyện gì phải đến, sẽ đến .

Bố chỉ thầm ước sao cho nó đến càng muộn càng tốt .

"Mẹ anh rất tốt với T. Qua cuộc trao đổi T nhận thấy T là cái neo của anh . Của giấc mơ anh đang ấp ủ . Thuyền không ra khơi thì có ngày thuyền nhớ, luyến tiếc gió đã qua.

Nếu T không để anh đi, thì chẳng bao giờ T biết thật là yêu hay không .

Cả anh lẫn T.

Anh nên đi. Rôì 1 ngày nào đó, gió mang anh trở lại

Định mệnh làm mình gặp nhau, nên để định mệnh đưa đẩy

.....

Nhoẻn miệng cườì buồn "Nếu còn nợ thì lo gì . bây giờ đâu như xưa . Nữa trái đất chỉ hơn 1 ngày chờ đợị"

ngập ngừng ...

Văng vẳng trong ký ức, lời thì thầm của T mắt ướt nhìn thẳng bố

"nếu chỉ có duyên, thì T đã biết hạnh phúc là gì "

Bố thầm trách mình .

Ước mơ ngày xưa của bố là thành phi công . Vì thờì cuộc, giấc mơ ấy tạm lui bước, nhường chổ cho ước mơ lữ hành . Và du học là phương tiện.

Ước mơ trong tâm bố biến thành hoài bảo trong đôi mắt ngươì khác, trong gia đình, và nhất là T, lúc nào bố không biết .

Chỉ biết là T có lẽ cảm nhận như vậy, và như 1 số phụ nữ VN, đã quên mình để ngườì thân, không luyến tiếc hoài bảo

Từ khi đó, bố chẳng có tin T.

Mặc dù hỏi nhiêù người hay nhờ nhiều người quen ở VN dọ hỏi dùm .

Rôì 30 tháng 4 đến . Bao lông ngỗng Mỵ Châu có thể giúp bố tìm T bị xóa theo thờì gian.

Vừa xuống phi trường, là bố vội đến Rex. Nơi gần chốn xưa

Làn nước mưa mát đưa hồn bố vào kỷ niệm,

phố cũ ....

người xưa ...

lược trên suối tóc .. .

Trên đường đến Rex, bố thấy Sàigon quá khác trong ký ức của bố .

Bố e ngươì xưa .....

Trong xe taxi, dù từ Rex đến nơi xưa không xa, nhưng bố vẫn lấy taxi, để cuốn film dĩ vãng không ngưng .

Ga xe lửa không còn nữa

Công viên đang xây (và hiện nay đang bị phá và nhường chổ cho 1 trung tâm thương mại lớn)

Nhìn nơi xưa, chổ toà nhà kết tụ những kỷ niệm, bố biết là dĩ vãng đã chìm hẳn vào ký ức

Con thương

Cuộc đơì không hẳn chỉ có hoa hồng . Cuộc tình thơ mộng không hẳn chỉ là 1 truyện trong sách

Hoa ngọc lan chỉ thoát hương quyến rũ về đêm .
Hoa sen vương lên từ nơi mà những cây khác khó sống

Và, có những giấc mơ sẽ không bao giờ thành hiện thực, khi thời gian chen vào . Thời gian và nhất là bối cảnh sẽ tạo ra 2 giấc mơ

... song song

và chuỗi thời gian, như giấc mơ, không chảy ngược

Con thương,

khi có nhiêù giấc mơ, con nên chọn cái nào tha thiết nhất. Đừng để giấc mơ ngoài tầm mắt, về sau .


Để tránh những lúc, như bố, chỉ còn dĩ vãng

...

tiếng hát TNTT vẫn vọng trong lòng bố

.....

sao còn muà thu
mây hoang vu

.............. buồn nhớ vai gầy

sao còn muà thu
cho tim anh

................ sâù lắng dâng đầy

em về bên đó
nghe mưa rơi rơi
............... có nhớ một ngươì

anh nơi đây
nhớ mãi nụ cười
kỷ niệm khó phai
theo năm tháng ..... khôn nguôi
(NTM)


Thăng Trầm
12/07/2005

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire