lundi 22 décembre 2008

thư gửi con gái rượu: cái thuở ban đâù khờ khạo ấy"

.














có những quãng đường không muốn vào ký ức.




Con thương

cái thuở ban đâù tha thiết ấy ...
con đừng bỏ lỡ, tiếc mai sau


bây giờ con đã quen môi trường không ấm cúng như lòng của Mẹ con . Con dã thấy rõ nhưñg ngươì con nghe tiếng khi con còn tung hoành trong bụng Mẹ

Bố kể chuyện bí mật nầy riêng cho con thôi

Ngày xưa, lúc còn thuở ban đâù ngớ ngẩn ấy, cách nhà bố 6 căn, có 1 nàng tiên. Nàng xuống trần để cho bố biết yêu là gì

Tóc thề, duyên dáng trong chiếc áo dài trắng mà bố thấy mỗi buổi sáng, và chẳng bao giờ nhin bố.

Mỗi sáng sớm, dắt chiếc xe đạp ra ngoài cửa, leo lên yên, sẳn sàng, bố chờ nàng tiên.

5' sau, bánh trước của xe đạp ra trước (dĩ nhiên, tiên không bao giờ đi thụt lùi), rôì đến bàn tay nàng tiên. Rôi trái tim bố đập mạnh vì bô' chắc chắn là nàng tiên sẽ hiện rạ

Đúng vậy, không lần nào bố đoán saị

Cả người của nàng tiên, bố biết rõ nhất là sau lưng. Mái tóc xuống tận 1 điểm cân đối giưã vai và thận. Cái điểm làm rụng rơì bao con tim và gây bao nhớ nhung day diết. Đôi vai, cuñg như lưng, lúc nào cũng thẳng, và nàng tiên không thương ai ngoài bố (bố đoán như vậy, vì nàng chẳng nhìn 2 bên đường lúc đạp xe)

95% thơì gian bố quen nàng là bố ngắm nàng từ sau lưng. Vì ..

Khi nàng tiên bắt đâù đạp xe, bố lưñg thưñg đạp theo saụ Nàng đạp nhanh, bố vội vã đạp theo, khi nhiêù xe, bố phaỉ chậm lai để không phaỉ vượt qua nàng tiên. Nhưng đôi khi thắng không kịp, bô' không biết phaỉ làm gì khi xe đạp bô' đê'n gần nàng. Tim đập thình thình, tay chân lúng túng, ...

Đê'n trường, bô' đợi nàng tiên đê? xe đạp xong rôi bô' dắt xe đê? gâ`n bên.

Trong lớp, bố mơ biến thành chiếc xe đạp của mình, đê? có dịp gần người làm vương vấn đâù tiên.

Chuông vưà reo là bố vọt ngay ra cưã, lấy xe đạp để nàng tiên không thấy xe bố bên xe nàng, và cuñg để săñ sàng khi nàng đạp xe đị

Và bố sung sướng, lúc ấy bố chưa biê't từ hạnh phúc, và bây giờ đôi lúc bố cuñg tự hỏi nghiã của nó, trên đường đi đê'n nhà.

Tình cảm nàng và bố song song như khoañg cách giưã 2 xe đạp nàng và bô'.

Vẫn biết tình âm thâ`m là tình đẹp, nhưng bô' thich tình giữa nàng và bô' bớt đẹp hơn.

Cái thơì ban đâù lưu luyên ấy trôi qua châ.m châ.m theo nhưñg mùa phượng nỡ. Phượng nỡ nhiêù lần, nhưng bô' chưa dám trao dô?i với nàng tiên lần nàọ Chỉ biết tên nàng, và đôi mắt làm mất hồn nguoi nhìn thấỵ

Trừ một lần ..

Một lần, vì maĩ nhìn lưng nàng mà không thấy cục gạch, nên bố té xẹ Đang xấu hổ vì người quanh nhìn, và đang lo âu vi e nàng chạy quá xa đuổi theo không kịp, đang phuỉ bụi và xem các vết trầy trên tay, bỗng nghe

"anh có gì không" ?

Bố bủn rủn tay chân, nàng tiên trước mặt.

Lúng túng, lẩm bẩm không ra lời, một thế kỷ trôi qua,

mấy tiếng "không sao cả" khó khăn lắm mới vượt ra khỏi miệng bố.

"Em đi nhé"

Bố tiếc là không bất tỉnh để nàng ở lâu hơn.

Rôì 1 ngày, se lòng, bố theo cha mẹ đi tỉnh khác.

Từ đó, kết thúc mối tình đâù. trong im lặng như trên quañg đường từ nhà đê'n trường.

Cái thưở ban đâù lưu luyến ấy
lòng ai man mác mổi đêm mưa

Từ đó bố nghĩ là có thể trể một chuyện tình độc đáo

và từ đó bố không muốn lỡ cơ hội thứ 2

Sao bố tâm tình với con như vậỵ Để con biê't là có nhiêù chàng trai, làm thơ tình lung tung, nhưng trước mặt con thường sẽ không biết nói gì.

Nếu thấy họ ngã xe, sau khi hỏi thăm, nếu nhịp tim con thay đổi, con nên lấy khăn chặm các vết trầy chứ đừng vội đị

Để tạo cơ hội cho tình cảm hết song song, vì cái thuở ban đâù khờ khạo ấy, các chàng trai hay lúng túng khi biết đã ...

yêụ

thương con

Thăng Trầm

1 commentaire: